Mọi người thường nói tôi là cô gái dễ thương. Biết bao bạn bè, đồng nghiệp, những người sống xung quanh, thậm chí cả những người mới gặp lần đầu… tôi cũng đều được họ thương mến.
Biết bao người đã theo đuổi tháng năm ngắn, dài, người giàu có, người chân thành, người nhiệt tình, người chiều chuộng… đủ cả, nhưng tôi không thấy trái tim mình rung động trước ai, không thấy mình thương nhớ ai.
Rồi tự nhiên một ngày tình cờ tôi gặp một người xa lạ, hỏi chuyện ra mới ồ lên là “cũng có quen”. Thời gian ngắn ngủi, chẳng biết về nhau nhiều, nhưng trái tim tôi xao xuyến, tâm hồn xúc động, cảm nhận tin tưởng, hạnh phúc.
Tôi không thể thôi nghĩ về “đồng chí” dù đã cố gắng kìm nén và lý trí, không thể ngừng hy vọng và tưởng tượng ra bao nhiêu niềm hạnh phúc ở tương lai… Tôi có nên gọi đó là yêu?
Chẳng lẽ người ta có thể yêu nhau chỉ qua lần đầu gặp gỡ, chẳng kịp nhớ kỹ mặt nhau? Tôi vốn đâu phải người vội vàng, bồng bột, đâu phải là rung động của tuổi 16, đôi mươi, đâu phải chưa từng trải để thích ai không còn lý trí. Nhưng tôi chợt không kiểm soát được trái tim mình. Tôi thương anh rồi ư? Tôi có vội vàng quá không? Tôi có lãng mạn và viển vông quá không?
Tôi còn nhớ Edison từng cầu hôn Mari: “Cô có ưng làm vợ tôi không? Tôi xin cô hãy suy nghĩ trong 5 phút”. Mari đáp: “Em không muốn ông phải chờ lâu đến thế. Vâng, em nhận lời”. Và họ đã có một quyết định đúng đắn và sáng suốt cho đến mãi về sau...
Tôi nghĩ nếu thương mến nhau thì thể hiện tình cảm dành cho nhau, dù từ người con trai, hay con gái, nhưng tình yêu phải bắt đầu từ cả hai phía… Nếu có cơ hội gặp nhau, tôi cũng sẽ chỉ hỏi “đồng chí”: “Có phải duyên nhau thì thắm lại. Đừng xanh như lá, bạc như vôi”. Cũng không biết quen bao lâu để tôi hỏi là hợp lý và cần bao nhiêu thời gian để “đồng chí” trả lời em là chính xác với tình cảm của mình.
Tôi biết ở đời thương nhau được khó lắm, đâu phải dễ dàng hễ cứ gặp là yêu. Nếu “đồng chí” trả lời tôi rằng: “Tôi không phải một nửa của bạn”. Tôi sẽ vẫn cảm ơn anh, cảm ơn đời và tiếp tục hành trình đi tìm một nửa của mình, dù tôi rất buồn.
“Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi. Và có thể suốt đời không tìm thấy. Nếu chẳng có anh tôi đành sống vậy. Không lấy nửa của ai làm nửa của mình”. Người chị động viên tôi: “Ai cũng có một nửa của mình em ạ. Nhưng có người may mắn ngay lần đầu tiên đã gặp. Có người phải đợi đến lần gặp thứ 2, thứ 3,… Chị tin em sẽ hạnh phúc bởi vì em xứng đáng”.
Anh từng nhắn tin thăm tôi cả sáng, chiều. Khi tôi vừa tỉnh giấc, anh chúc tôi một ngày vui vẻ. Buổi tối trước khi ngủ, anh chúc tôi ngủ ngon. Nhưng rồi bỗng nhiên anh không còn chủ động nhắn tin cho tôi nữa. Khi tôi hỏi, anh thường trả lời: “Mấy hôm nay anh bận nhiều công việc”, “anh đi làm đêm”, hoặc “Anh đang đi làm. Anh nhắn tin sau nhé”…
Tôi thông cảm. Rồi tôi đợi chờ… Hôm nay (20/10) tôi nhận được cả rừng hoa và cơn mưa những lời chúc tốt lành, hạnh phúc. Nhưng có một người tôi mong đợi mãi lại chẳng thấy đâu.
Lòng cứ nhủ lòng đợi chờ, chờ đợi… rồi thời gian càng về cuối ngày, nỗi thất vọng trào dâng khiến tôi òa khóc. Hình như tôi đã gặp phải gỗ, đá vô tình? “Đồng chí” bận cả trong nhiều ngày không nhắn được một cái tin thăm tôi ư, thậm chí cả là ngày hôm nay cũng không? Hình như “đồng chí” thậm chí còn chẳng coi tôi là “Phụ nữ Việt Nam”.
Có lẽ “đồng chí” nghĩ tôi từ hành tinh xa xôi nào đến, sao Hỏa là hay sao Kim… đường đột xuất hiện trong cuộc đời “đồng chí”. Trái tim “đồng chí” đối với tôi là hoàn toàn băng giá. Bạn tôi bảo rằng: “Khi một người đàn ông yêu. Họ có thể tìm ra mọi lý do để có thể bày tỏ tình cảm của mình. Họ chỉ không thể làm được một điều gì đó khi họ không yêu”.
Chúng mình đều là trí thức, sao “đồng chí” chẳng nói rõ với tôi một câu. Tôi chân thành, tôi có một tâm hồn đẹp, tôi hiểu nhân, nghĩa, lễ... Sao tôi vẫn chưa tìm được bến bờ hạnh phúc của riêng mình?
>> Xem thêm: 20/10 với một cảm xúc buồn nhẹ với lũ con trai não ngắn!
Chia sẻ bài viết của bạn về đời sống, xã hội tại đây.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét